Thứ Năm, 1 tháng 9, 2016

Tham gia đại học bằng mọi giá, sai lạc của những đứa “trẻ sơ sinh 18 tuổi”?

03:40 Posted by Duy Thanh No comments

Không học đại học thì chết ngay ư? Các bạn học để tự lập, sao không tự lập ngay đi? Tin tôi đi, một số năm đi khiến trước khi tiếp diễn học không bao giờ phí phạm đâu. Thậm chí còn là nền móng khiến người dùng lớn vọt lên có yếu tố kiện theo học đại học đấy.

Cần sớm đổi mới tư duy “phải học đại học mới mong đổi đời” trong phố hội bây giờ. (Ảnh minh họa)

Hôm thứ Sáu vừa rồi, tôi chiếm được một cuộc gọi từ số lạ, hóa ra là anh bạn bé nhỏ người Mông, tên Vừ Mí Sơn, học lớp 12. Cả mùa hè rồi, Sơn đã ra làm công, phát cỏ, đào ao cho tôi. Câu trước tiên đã là: “Chú ơi, Chủ nhật chú có việc gì không cho cháu ra làm với”. Chú ma lanh mới mua được cái laptop hơn 300 nghìn, trước thì toàn lấy số của bố gọi.

Tôi rất ưng chú rạng rỡ, nói vậy thôi chứ trừ cái mặt non choẹt ra thì thân thể đã cao lớn và cường tráng. Vừ Mí Sơn luôn rất chịu khó, 2 04 tuần hè không nghỉ làm cho ngày nào. Tôi hỏi: “Lấy lương 9 triệu sẽ làm cho gì?”, Sơn chỉ cười: “Cháu mua sách niên học này”. Hỏi: “Có thi đại học không?”, cười: “Cháu không nhân thức có đỗ nổi không”. Hỏi: “Đỗ có tiền đi học không?”, cười: “Cháu lại đi làm mướn”.

Tôi tin, với thái độ sống này, chú tinh quái sẽ thành công trong đời.

Cứ tới tầm này hàng năm, hễ mở báo mạng ra, là chúng ta rất dễ bắt gặp mặt những hàng title kiểu: “Giấc mơ giảng đường đại học xa vời với thí sinh đạt 25 điểm”, “Nam sinh mồ côi đạt 27 điểm không có tiền nhập học”, “Bố hặm hụi nhặt rác gom từng đồng lẻ cho con vào đại học”…. Và tới phần bình luận của bạn đọc thì: “nhà nước đâu mà để người có điều kiện kinh tế eo hẹp hiếu học không có tiền di học?”, “Xây hàng trăm khu vui chơi, quảng trường, tượng đài sao bằng đầu tư cho người có điều kiện kinh tế eo hẹp hiếu học?”.

Và phong trào quyên tiền từ thiện lại nổi lên.

Thật ngao ngán. Đành rằng việc tôn trọng sự học là truyền thống đáng gìn giữ ở một nước Á Đông như vn. Nhưng ở thế kỷ 21, người ta có hàng ngàn lối đi để chiến thắng, và học đại học chỉ là một trong những lối đó.

Tôi có phổ quát người bạn thắng lợi mà không phải qua đại học, nhưng chỉ rỉ tai vài câu đã kính nể tri thức của họ.Và cũng có phổ thông người bạn khác, chiến thắng chả hề can hệ gì tới lĩnh vực họ học trong trường đại học. Và cũng phổ quát bạn học khá trong trường đại học học nhưng rồi thất nghiệp dài lê thê hoặc tự coi bản thân là thất bại trong sự nghiệp. Ai đó vẫn thường nói sự học để thắng lợi là một quá trình ngoài đời, không trường đại học nào dạy cả. Hầu hết họ đều công nhận một nhân tố: được học là tốt, nhưng học trong trường lớp không đảm bảo thành công , cả tương lai lẫn khiến người. Và họ, mãi sau này, mới nhìn thấy rằng, học ở đâu cũng được, chả cứ trường đại học.

Tôi thực thụ thấy ảm đạm khi rộng rãi thí sinh đạt điểm cao, nhưng không đủ kĩ năng tự chi trả cho sự học, lẽ ra nên kiếm một nghề, hốt rác cũng được, rửa chén cũng được, osin cũng được… dành dụm một số năm ngoái theo đuổi việc học thì lại thở than, kì vọng người khác hỗ trợ.

Ảnh minh họa

Không học đại học thì chết ngay ư? Anh chị em học để tự lập, sao không tự lập ngay đi? Tin tôi đi, vài năm đi khiến trước khi tiếp diễn học không bao giờ phung phá đâu. Thậm chí còn là nền móng khiến cho các anh chị lớn vọt lên có nhân tố kiện theo học đại học đấy.

Và tôi càng không nắm bắt nổi lối giáo dục kiểu gì lại chấp thuận và tôn vinh việc những ông bố, bà mẹ è thân đạp xích lô, lăn lê phụ biển, hặm hụi móc bọc … nuôi con ăn học.

Những đứa con đấy, theo tôi, chúng ta đã thất bại ngay từ đầu khi muốn xây dựng một thế hệ tự lực, tự cường. Tôi chưa thấy một phố hội văn minh nào coi đó là chuyện chung chứ đừng nói là chuyện đáng tự hào.Vậy mà tôi lại đang thấy những đứa “trẻ lọt lòng 18 tuổi”, cơm không nhân thức nấu, áo không biết giặt, ăn chấm dứt quăng bát … và đi học đại học.

Lối giáo dục coi Đại học là cánh cổng duy nhất để bước tham gia đời, thế nên năm nào cũng có một vài vụ trầm mình do không đậu đại học. Lối giáo dục này sẽ đưa tư duy cuồng bằng cấp thành xương sống của nền học thuật đất nước, và rồi hệ quả tất yếu là chuyện “buôn ghế” giành lấy một chỗ ngồi.

Thị trấn hội nào đổi mới khi chính các thành tố không chịu đổi mới? Lối giáo dục này coi mọi nghề nghiệp chế biến, tạo vật phẩm chính cho phường hội mà không qua đại học là nghề nghiệp thấp kém, hạ đẳng.

Đến bao giờ thì người mua tư duy được như người Nhật, khi nghề vấn đề dưỡng viên (không học đại học) được coi trọng và trả lương cao vời vợi? Khi nào thì khách hàng tư duy dược như người Thụy Sĩ, khi các nghề thủ công được coi như nghề cao sang, tinh hoa nhất và lương cao nhất?

Lối giáo dục coi Đại học là đoạn đường đổi đời mau lẹ lại càng sai trái. Tích lũy kiến thức, tư duy, tài năng để trong khoảng một anh nông dân móng tay tiến thưởng nước phèn thành một anh cổ cồn trắng tao nhã ăn uống rượu vang, nghe nhạc thính phòng tại một nơi nghỉ ngơi 5-6 sao cần một vài chục năm mải mê, thậm chí cần hàng chục thế hệ chứ không chỉ là bộ quần áo, ví tiền và cái bằng đại học.

Nên biết rằng, phổ cập giáo dục là nhiệm vụ của nhà nước và phố hội, đã dừng lại khi hết lớp 12. Tôi còn cho là nó nên dừng ở lớp 10, vì mọi kiến thức phổ biến căn bản khi ấy đã đủ. Những tri thức khác có thể tích lũy bằng phổ biến phương pháp trong đời. Sau lớp 10, người ta nên vào đại học hay học nghề hoặc đi làm luôn tùy thuộc vào đa dạng nhân tố: năng lực học thuật, khả năng tài chính, mê mẩn, hy vọng tư nhân, yêu cầu xã hội…

Chuyện người có năng lực tài chính thấp không có tiền vào đại học rất không phù hợp tới các chủ trương xây tượng đài và tạo ra hạ tầng hạ tầng vật chất của mảng khác của nhà nước.

Giáo dục, y tế, sản xuất ngao du… mỗi mảng đều phải có phần độc lập nhau. Thấp thỏm hỗ trợ người có năng lực tài chính thấp để thúc đẩy mặt bằng bình thường phường hội là tốt, nhưng hy sinh lợi quyền được vui chơi giải trí của người khác thì sao thể gọi là công bình thị trấn hội được? Cái người có điều kiện kinh tế eo hẹp cần, là một việc khiến tốt, khi chịu khó cố gắng sẽ mang đến cơm ăn áo mặc, văn hóa, giải trí, tri thức được tăng dần, chứ chẳng hề là cho con họ đi học đại học bằng mọi giá.

Anh chị có năng lực tài chính thấp, khách hàng hãy nhìn lại xem bản thân mình có đủ tay chân không, có đui què nứt rạn không? Sao người mua nghèo mãi vậy. Những anh giàu có kia, có phải bạn nào cũng có của trong khoảng thân phụ ông để lại không?

Bi quan cười là ít lâu nữa, khi hoa phượng nở đỏ trời, là đề tài thừa thầy thiếu thợ, hàng mấy trăm ngàn kỹ sư cử nhân ra trường Bỡ ngỡ thất nghiệp, không thể nhận việc làm trong khi lực lượng lao động tay nghề cao thì hi hữu như sao buổi sớm.

Để kích thích và đoàn luyện kỹ năng tự chủ, tự lập, ý nghĩ đó “những khách hàng nào muốn theo học đại học”, ngoài thi đỗ, phải có một số năm tự lập trong không gian không gần cha mẹ Chẳng hạn như tham gia chùa ở Thái Lan, hay đi nghĩa vụ quân sự tại Hàn Quốc… cũng là yếu tố nên suy nghĩ.

Giả dụ không, e rằng ngày mà người dùng “con nhà có điều kiện” phải nhìn chú ma lanh người Mông vượt qua mình không còn xa đâu.

Xuân Đôn (BQL Ở dọc đường địa chất toàn cầu UNESCO Cao nguyên đá Đồng Văn)

Bình luận & san sẻ

Chúng tôi trân trọng mọi ý kiến và cổ hủ vũ chia sớt trong khoảng bạn.


Tham khảo thêm: japanshoponline

0 nhận xét:

Đăng nhận xét